Phò tỉnh lẻ :P1



Phò tỉnh lẻ

An Hoang Trung Tuong
Phóng-sự 2008-08-14 18:16:00

LƯU Ý: MỌI SAO CHÉP PHẢI GHI RÕ NGUỒN VÀ TÁC GIẢ

Chị Ngố tên thật là Chị Ngố.

Chị Ngố là phó chủ tịch hội phụ nữ một xã nhỏ tí thuộc một huyện nhỏ tí thuộc một tỉnh nhỏ tí cách Hà Nội hơn trăm cây-lô-mếch.

Chị Ngố từng là kế toán hợp tác xã nông nghiệp. Chị biết khai căn bậc hai, tính chu vi vòng tròn, luận thơ Bác.

Anh Ngố chồng Chị Ngố là bần nông. Mười năm trước Anh cũng là bần nông. Ba mươi năm trước Anh cũng là bần nông. Cha Anh bần nông luôn. Ông Anh bần nông nốt. Tóm lại chồng Chị Ngố là bần nông toàn tòng, nguyên chất, còn Chị là trí thức tỉnh lẻ.

Phó chủ tịch hội phụ nữ chưa phải là một quan chức, nên Chị Ngố bấn lắm. Trung Tướng bẩu rồi, chả thằng điếu nầu không quan chức mà không bấn, phỏng?

Bấn thế, dưng Chị Ngố đẻ được hai đứa con gái lỗi lạc.

Đứa bé học lớp Bảy, năm lần Cháu Ngoan Bác Hồ. Đứa nhớn học Đại Học Gì mãi trên Hà Nội, hai lần Sinh Viên Nghèo Vượt Khó. Sau đây Trung Tướng gọi tên con này là Con Ngố. Lưu ý tên riêng chỉ có tính chất minh họa và không nhất thiết khác tên thật.

Anh Chị Ngố chưa bâu giờ lên Hà Nội. Đại khái nghe xóm giềng kháo Hà Nội tuyền cướp giết hiếp, thì đoán Hà Nội lưu manh. Chỉ vậy.

Một bữa Chị Ngố bẩu chồng, rằng tôi lên thăm Con Ngố, đéo biết nó học hành ăn ngủ thế nầu?

Anh Ngố bẩu vợ, rằng tháng nó tiêu hai trăm ngàn, bằng ba tôi mấy bà, thăm thăm đéo gì tốn tiền.

Chị Ngố bẩu, ông suốt đời ôm cái lồn trâu, năm cộng năm bằng tám, nhìn ngang nhìn ngửa đéo thủng cái lồn trâu, sao đời tôi nhục quá.

Rốt cuộc Anh Ngố đồng ý để Chị Ngố đi Hà Nội. Đưa Chị ra bến xe, Anh dặn, mình cẩn thận, Hà Nội tuyền lưu manh. Chị cảm động, mình yên tâm, gạo em đong sẵn rồi nhế, hai bố con nhớ cơm nước nhế.

Xe chạy vùn vụt vùn vụt. Chị Ngố say méo mồm mờ mắt, nôn oàng oạc oàng oạc. Các bãi nôn của Chị bay túa rua như sao chổi, bám trắng thành xe. Chị quệt tay chùi mép, rồi chịn tay vầu quần, nghĩ quẩn quanh, sao đời tôi nhục quá. Thoát ly nầu mà chẳng nhọc nhằn?

(Còn tiếp nhế. Dưng trước khi bốt tiếp, các binh sĩ đoán xem ai là Phò Tỉnh Lẻ?)

(@2007)



28 Comments (Page 1/1)

 DeLusty (1)

Disme, thì là 1 trong 2 nuờng con gái của anh chị Ngố chứ ai.

Nhà Cat thít cái đọan tình iêu trùng tuớng kể khi ku chồng deos cho đồng chí vợ đi thăm con gái, và có đề cập đến cái từ "Lồn trâu", 1 danh từ rất trần tục nhưng diễn tả đúng nghĩa của nó. Nói chiện này ra để nhớ tới thằng Nghe=2Tai mod bên cà phò. Dumas, nhà Cat đã tránh dùng các từ "Lồn, Kặc, etc ...đụ, địt, đéo" bằng những danh từ khác ...trong những câu chiện về "Giới Tính" mà thằng đó và 1 vài ku khác cho nó là "tục tĩu". Disme, nhà Cat đã từng chửi cả đám là "Hai lúa lên làm trí thức" chắc deos oan.



 h_apres_toi (2)

Chị Ngố.


 Dynamo Kiev (3)

Con Ngố.

 Hồ Giáo CHủ (4)

Theo mạch truyện của lão Trung Tướng Bựa thì là em con Ngố chứ còn ai nữa? chưa đọc đã đoán ra mịa cốt chiện rùi!


 nambo (5)

Đống chấy ngố cả đời ôm cái lồn trâu đó chả ai khác ngoài người kể chiện.
Mịa thế mà cũng đố.  .  Chung tướng mới được về vườn đợt rồi rảnh quá nên càng ngày càng bựa hỉ ?????


 An Hoang Trung Tuong (6)

Trung Tướng định tạo ra thể loại gọi là Triện Tương Tác mà chả binh sĩ nầu hưởng ứng chán quá lắm.

Vướn đề không chỉ là đoán con phò (có nhõn 5 nhân vật đoán thế điếu nầu chả trúng?), mà Trung Tướng muốn các đồng chí phịa ra phần tiếp theo của câu chiện, tất nhiên nếu có đủ hứng, vài dòng cũng OK.

Trung Tướng sẽ chế tác văn của các đồng chí, tạo nên cái gọi là Triện Ngắn Tương Tác, rùi bốt kèm với bản gốc của Trung Tướng được công bố sau đấy, coi như một hình thức chơi văn điện tử.

Nếu các đồng chí chả đưa ra cái gì hay ho, thì Trung Tướng đành dừng trò nầy ở đây, bốt bài khác.



 h_apres_toi (7)

Có lần em có hứng sáng tác cùng Trung tướng mà thấy có phản hồi gì đâu. Cho nên chẳng có hứng nữa.


 h_apres_toi (8)

À mà quên mất.

Chắc tại vì em không thể nói năng bù bựa được nên .....

Huhuhu.

Tủi thân quá....

Từ nay em sẽ chỉ đọc mà chẳng ý kiến gì hết.


 Hồ Giáo CHủ (9)

Giọng văn bựa vậy éo ai nhái được nhưng cốt chiện thì ti tỉ, ví dụ Trung Tướng cho mẹ đĩ Ngố thăm con Ngố ngoài tỉnh nhớn xong lơ ngơ thế nào bị tai nạn xe cộ hay bị cướp hiếp, hoặc gặp thằng điên tự nhiên cầm dao lủi một cái vào bụng hoặc đi đứng hấp tấp rùi vấp phải viên ngói vỡ ngã đập đầu vào đám rêu xanh nằm trên tảng đá sắc nhọn gì đó  rồi phải cấp cứu gấp vào bệnh viện chẳng hạn rùi từ đó phát sinh một khoản tiền khổng lồ cần nộp gấp cho lương y để mổ máy hay khâu vá cái mịa gì, thế là đủ lý do cho XH Lừa có thêm một con Phò hoặc hai con Phò nữa, thậm chí nếu cần thì Trung Tướng có thể dấn bùn nhân vật anh Ngố gì đó một cách hoành tráng và bửn bựa nhất.


 DeLusty (10)

Disme, tình iêu trùng tuớng muốn kẹt gì thì phải nói ra, tự nhiên bảo đóan, đáon thì đóan. Muốn phóng tác chứ gì, để tư di động não rùi phọt cho vài bãi nhá.

 DeLusty (11)

...

Nhưng nghĩ tới 2 đứa con gái chị Ngố wên cả mệt nhọc, vén lại mái tóc mỏng tang loe ngoe cháy nắng dính bết lại vì mồ hôi, và túm lên như cái đuôi ngựa ngắn. Chị chợt bồi hồi nhớ lại.

 Cái đứa con gái nhớn năm nay tròn 17t ngày nó ra đi chỉ mới hơn 15, nhưng coi bộ phổng phao so với đám con gái trong xã, cặp mông tròn oẳn nở nang, cặp vú tuy chưa nở hết độ lớn, nhưng cũng nẩy tưng mỗi khi con Ngố đi lúp xúp, cặp đùi cạ vào nhau xoàn xoạt khi buớc chân con Ngố xoải dài trên con đuờng trong xã.

Xe đến bến, chị Ngố chầm chậm xuống xe và ngỡ ngàng. Nguời điếu đâu mà nhiều thế, thít nhể! Lại cả những tòa nhà chọc chời cao tới 5 tầng mà trong đời chị tới giờ mới đuợc thấy wa ở cái xã mà chị đang sống, wanh wanh có mấy cái ngõ nhỏ ai cũng biết nhà biết mặt nhau.

Chị lại thấy tủi cho phận mình, hình như cả đời, chị Ngố chỉ biết gắn với công việc, lo cho con, đêm về lại thỏa mãn cho anh chồng bần nông. Cũng là cái số chị ấy thế đấy điếu làm như nào khác đuợc. Chị Ngố vừa nghĩ và cứ tiếp tục đi về phía nhà trọ khoảng non giờ nữa mới tới chỗ con gái của chị.

Trời đã hơi xâm xẩm tối, chị Ngố vẫn hòa vào dòng nguời dễu dệu đi như ko có gì là vội cả. Lúc này chị điếu còn lạ lẫm nhìn nguời wa lại hay các canh nhà chọc trời nữa, mà vừa đi vừa nhìn xuống đất ra chiều chăm chú nghĩ ngợi.

Khi đi ngang wa 1 con đuờng có nhiều đứa con gái đang đứng ngồi, ngả ngớn bên đuờng, bất chợt chị nghe có tiếng nói của 1 đứa con gái: 

-Tuởng thế nào, anh chỉ cho bằng ấy thôi à. Cho em xin 50 chục chẵn, gái sinh viên bảo đảm nhá.

Chị Ngố ngờ ngợ giọng nói này sao wen wá, đúng lúc đó gã đàn ông chở đứa con gái hồi nãy vút wa mặt chị, trong cái nhìn sững sờ đôi mắt mở lớn, miệng há hốc ko nói đuợc lời nào.

...

*Nhà Cat xa Sài Gòn lâu wá rùi, nên chẳng nhớ cảnh đuờng phố để mà diễn tả, nên hư cấu đại nhỉ.

 



 An Hoang Trung Tuong (12)

Các đồng chí sáng tạo được đấy. Chịu khó ren luyện nhớ. Thời gian rảnh thay vì đi chơi phò mệt nhọc tốn xiền như Trung Tướng, các đồng chí nên viết lách.

Đó là một thú vui tao nhã.

Tên Hồ có vẻ gần với quần chúng Lừa hơn em Mèo. Không sâu cả. Trung Tướng chúc các đồng chí ăn tốt, ngủ tốt, chơi tốt, ịch tốt, viết tốt.



 aaaa (13)

nếu mà để đạt tới cái đỉnh điểm của sự bất ngờ thì Trung Tướng phải chuyển phỏm xuống anh Ngố, vợ vắng nhà thì anh Ngố sướng xí mẹ, tức diên cũng fải đi kiếm phò. Sau đó chính quyền nơi anh Ngố ở định bợ đất anh Ngố xây sân gôn, tới cướp giựt ầm ĩ chi đó, trong khi đó thì chị Ngố với con Ngố đang lí lắc ở Hà Lội, hoặc là bị Trung Tướng lừa bán qua Tàu. Anh Ngố mất nhà, mất đất, bỏ lên Hà Lội khiếu kiện với tìm vợ tìm con, rất là đầy tính chính trị. Nhưng mà trong khi anh Ngố đang dăng biểu ngữ ở Hà Lội thì nghe tin có lũ lụt xảy ra ở cái làng của anh, khoảng vài trăm người chết, chỗ nhà anh Ngố bị lũ càn quét qua như bọn Mĩ đi càn các chiến sĩ ta năm nào đó. Lúc đó anh Ngố lại nghĩ chi đó, giả dụ như là nếu chính quyền ko cướp đất của anh Ngố thì chắc anh Ngố teo từ hôm đó rồi, đó là ơn Đảng ơn Chính Phủ cái chỗ đó...

 

Hết hồi chuyện anh Ngố, Trung Tướng lại chuyển cạ qua chị Ngô với con Ngố, kể chuyện 2 nường lưu lạc nơi đất Tàu, rồi lạc tới Hồng Kông, nhờ sắc đẹp với nhờ trời, cả chị Ngố với con Ngố tán dc thằng cu Ba Tàu nào đó, rồi tiếp tục chi đó.

 

Rồi anh Ngố chán đời, bỏ vô Vĩnh Long làm phụ thợ nề ở Vĩnh Long, làm ở cái cầu chi chi đó. Lúc đó chị Ngố với con Ngố cùng với thằng Tàu về xứ Lừa chơi, anh Ngố vô tình thấy vợ cũ với con cũ, rồi chi chi đó Trung Tướng tự nghĩ ra.

 

Rồi buồn buồn thiếu tiền uống diệu, anh Ngố bợ sắt với xi măng ở công trường đi bán. Ai dè gặp các chiến sĩ công an phường trung kiên, bắt vô đồn uýnh túi bụi, anh Ngố lê lết cái mồm đầy máu giữa đường, nghe tin cầu chi đó ở Vĩnh Long sập cái rầm, vài trăm thằng chết nữa....

 

Rồi quay lại chị Ngố với con Ngố bị thằng Tàu nó lừa qua Nhật đóng phim heo, rồi chi chi đó. Rồi đến chuyện anh Ngố hận đời tính chuyện đi vượt biên, gian nan vất vả dư nào....

 

Túm lại là thằng em/ cháu gợi ý cho Trung Tướng vĩ đại dư rứa, với sự bù bựa vĩ đại của mình, tin chắc Trung Tướng sẽ viết nên bộ tiểu thuyết vĩ đại nhất của thời đại.

 

Silly Fox



 aaaa (14)

à quên con bé ở nhà nữa, con bé này thì Trung Tướng fải cho nó học thật giỏi, hạnh kiểm tốt, sau đó tự mình lên Hà Lội vừa kiếm sống vừa học ĐH. Rồi fải cho bé vô Đảng, rồi cho bé đi chửi bọn phản động với bọn bù bựa như Trung Tướng. Rồi bé làm bồ nhí cho 1 bác nào đó làm ở PMU 100, rồi bé bị Trung Tướng lén chụp ảnh với bác PMU, rồi bị Trung Tướng tống tình. Rồi bé bị kỉ luật Đảng, bé đi đóng phim heo, rồi bé làm chi đó....

 

Nói chung là Trung Tướng cứ làm cuốn tiều thuyết theo cái kiểu cho nhà anh Ngố tan ra hết rồi hợp lại vô đoạn cuối cho nó hấp dẫn với mùi mẫn, rồi anh Ngố lên chó xuống chuột, vợ anh Ngố cũng lên mèo xuống chuột, cứ lên xuống xuống lên dư vậy đọc mới có hứng thú.



 An Hoang Trung Tuong (15)

Đồng chí 4a, tức Phốc, trí tưởng tượng ngon đấy. Đồng chí nên viết đi. Có nhẽ tạng đồng chí thích hợp với việc viết triện dài, tiểu thiết, kịch bản phin triền hình.

Bi giờ Trung Tướng đi chơi, tối mai về bốt nốt bài để các binh sĩ so với triện của mình cho vui.

Chúc các đồng chí cuối tuần phò phạch dễ chịu.



 Thích Làm Hoà Thượng (16)

Chuyện phải xảy ra (làm phò) khi một người (kể cả đàn ông) mong muốn được sống ở nơi phồn hoa đô hội. Chị (Anh) làm phò, rủ em đi làm phò, lừa bạn .... đi làm phò .... Làm phò cũng là một nghề mà!

 thuoc115com (17)

dis me an hoang noi chuyen nhu lon, lam ruong cam mat vao dit trau thi lay lon dau ra 300 ngan mot thang gui cho con gai


 h_apres_toi (18)

Mất cả buổi tối để ngồi tưởng tượng.
Phò tỉnh lẻ của em ở đây là phò tỉnh lẻ cực lẻ.

Mà em vẫn dùng giọng văn cực sến hiện thực XHCN.  Đối đầu với Trung tướng, Trung tướng càng bù bựa thì em sẽ càng sến. Mà Trung tướng cũng không được xóa, vì nó chẳng vi phạm điều nào trong cả thông báo 1 lẫn 2. Hà hà.



 h_apres_toi (19)

Mẹ lên thăm em. Mái tóc mẹ bạc thêm nhiều. Lâu lắm rồi em không ngồi nhổ tóc sâu cho mẹ. Mẹ dọn nhà, giặt quần áo cho em. Mẹ thật lạ, giặt  quần áo cho em như là sở thích của mẹ vậy, chưa thay đã bảo giặt, chưa mặc đã bắt thay. Em cằn nhằn sao mẹ cứ tranh việc của cái máy giặt nhỉ? Mẹ mắng em cứ chờ cô ý, có mỗi việc tắm mà nửa ngày còn chẳng xong. Mẹ ơi, liệu sau này con có thể tận tụy với con của con như mẹ bây giờ?

Em bảo Mẹ đưa em về quê chơi. Em thèm từng cơn gió mát trước nhà mơn man mái tóc làn da em. Em thèm được nhìn con sông trước nhà em suốt cuộc đời mình hào phóng lõa lồ dưới ánh trăng. Em thèm nghe những tiếng con côn trùng ban đêm muôn đời chỉ ru một điệu. Em thèm bát nước canh rau muống với  vị chua nồng của quả sấu. Và rồi em sẽ sống tiếp một cuộc sống mới hơn, mạnh mẽ hơn và sẽ luôn sẵn sàng với những tổn thương mới. Sau mỗi khổ đau dường như con người ta sống rộng lượng hơn với đời và vị tha hơn cho tất cả.


 h_apres_toi (20)

Anh xuất hiện. Sự từng trải cũng như sự hiểu biết của anh làm em choáng ngợp. Em vốn dĩ đã nhỏ bé lại càng nhỏ bé hơn. Anh cũng như mọi người gọi em là Ngố. Anh lo sợ rằng làm sao em có thể sống được ở cái xã hội mà sự dối trá nhiều hơn là chân thật, cái ác nhiều hơn là cái thiện, những thứ mà chỉ còn có trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa em thường đọc. Em chỉ mỉm cười. Bên anh em muốn im lặng. Em muốn nhìn em trong đôi mắt anh, đôi mắt của người từng trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời như một tấm gương soi làm em có thể nhìn rõ mình trong đó. Em say sưa nghe anh kể chuyện, những câu chuyện chưa một lần có ai kể em nghe. Anh hóm hỉnh, khi tươi sáng, khi âm u, khi nhầy nhụa, khi lại thánh thiện vui tươi và đầy hiểu biết. Em yêu tất cả.
Ừ, thì em cũng biết là hạnh phúc là thứ xa xỉ và niềm vui thì không kéo dài mãi mãi. Anh cũng như bao thằng đàn ông lìu tìu khác, say mê sự nghiệp và đam mê quyền lực. Anh bảo em: "Ngố, em phải sống tốt nhé". Em mìm cười gật đầu. Bây giờ em mới hiểu một cảm giác mà em đã được đọc ở đâu đấy rằng thì là sau phẫu thuật là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà ta vẫn bàng hoàng chưa thể cảm nhận được nỗi đau.


 h_apres_toi (21)

Mọi người gọi em là Con Ngố.
Mọi người lại hỏi em, bị gọi là Ngố thế có tủi thân không?
Em bảo không, em muốn là cô bé ngốc nghếch, đến khi nào em còn có thể.
Mọi người lại bảo em đúng là Ngố.

Cổng trường đại học chào đón em. Ngày đưa em nhập trường, Bố bảo rằng Bố tin ở con gái Bố. Em hiểu là Bố đã tha thứ cho em, đứa con gái trốn nhà đi thi đại học, chẳng chịu nghe lời Bố, ở lại quê cưới quách một anh chồng.

Em học thật nhiều, học thêm phần của Bố,của Mẹ và của em gái em, những người đã thiệt thòi không có có hội bước chân vào đại học.


 An Hoang Trung Tuong (22)

Em Toa,

Thằng Anh gì của Con Ngố sau có lấy Con Ngố không? Nếu nó không lấy thì em cho Con Ngố vả thằng nầy một phát nhe răng nhá.



 h_apres_toi (23)

Ừ.

 DeLusty (24)

(tiếp theo kì truớc của nhà Cat)

Sau khi gã đàn ông chở đứa con gái wa các  khu nhà, cuối cùng hắn tấp lại căn nhà ở cuối hẻm, đưa cô gái vào bên trong. Vừa vào nhà, gã con trai ôm chặt đứa con gái hôn ngấu nghiến, dìu xuống giuờng, cởi áo, cởi giày, và nhè nhẹ lột nốt cái váy ngắn để lộ cái wình xì  líp màu hồng nhỏ tí che ko hết con "trym", mặc cho những cọng lông loe ngoe ra ngoài. 

Lúc này, đứa con gái ko còn mảnh vải trên nguời, đang nằm ngửa mặt nhìn trần nhà. Gã con trai đang mân mê 2 đầu nhủ hoa, rùi gã mạnh bạo thò tay xuốn duới chỗ con buớm của đứa con gái, nó cảm thấy bức rức lâng lâng, 1 cảm giác đê mê lan tỏa khắp nguời, làm nó rên lên khe khẽ.

Không biết thời gian đứa con gái và gã con trai mây mưa bao lâu ...Trời cũng khá tối, gã đàn ông đang mặc lại chiếc wình của hắn, còn đứa con gái vẫn nằm nhắm mắt trên giuờng như chưa wên đuợc cảm giác mà nó đuợc tận huởng vừa wa. Bất chợt đứa con gái nhỏm nguời dậy và chợt nhớ ra rằng:

-"Hôm nay mẹ đến thăm mình!"

...



 pussieCat (25)

Mẹ nó viết đuợc 1 bài dài như rau muống, nó biến mất tiêu, bảo là "mài bình luận dài wá". Bố khỉ!   

 DeLusty (26)

...

Từ khi thấy gã đàn ông chở đứa con gái, trong lòng chị Ngố như trùng xuống, khuôn mặt ngơ ngác mất hết cả vẻ phấn khởi của lúc ban đầu. Tuy nhiên chị vẫn lặng lẽ buớc đều về phía nhà trọ với vẻ mặt trầm tư fa 1 chút lo âu.

Sau khi đuợc "thỏa mãn" gã đàn ông trả tiền cho đứa con gái, và chở lại chỗ ngã giá lúc ban đầu. Đứa con gái thả bộ chậm chậm đi lại cái nơi mà cô đã định. Từ xa, nó đã nhận ra chị Ngố đang ngồi đợi truớc cửa phòng trọ, nguời mẹ lam lũ mỗi lần nghĩ đến lòng nó wặn thắt lại 1 cách day dứt.

Chị Ngố hình như đang si nghĩ rất mông lung, nên ko nhận ra đứa con gái đang đứng cạnh chỗ chị ngồi, chỉ khi nó cất tiếng:

-Thưa mẹ mới lên.

Chị Ngố như choàng tỉnh nguớc mặt, chợt nhận ra đứa con gái đang đứng truớc mặt mình chính là con Ngố, chị ôm choàng lấy nó trong khi mắt dân dấn lệ. Con Ngố dìu chị Ngố vào phòng để chị ngồi trên cái giuờng, rùi nó đi vào trong thay wình áo. Khoảng vài phút sau con Ngố đi ra, chị Ngố chỉ biết nhìn nó 1 cách chăm chú nhưng  ko nói gì, còn con Ngố chỉ biết cúi đầu thỉnh thoảng nguớc mắt nhìn mẹ nó chờ đợi 1 điều gì đó. Như thể ko chịu nổi nữa, chị Ngố bật lên tiếng 1 cách hi vọng:

-Có phải con có điều gì muốn thưa với mẹ ko, hở Ngố.

Sau vài phút trầm ngâm, con Ngố nhìn mẹ nó, rùi lại nhìn xuống đôi chân, như đang si tính "nếu mẹ biết đuợc sự thật cảm giác sẽ ra sao?" dĩ nhiên nó chẳng muốn làm mẹ nó buồn. Cuối cùng, như đóan đuợc mẹ nó đã biết tất cả cái việc nó đang làm, nó bắt đầu kể chầm chậm với ánh mắt xa xăm:



 DeLusty (27)

Nó kể cho chị Ngố bằng một giọng mơ màng xa xăm, như vừa để nói với chính mình:

-Sở dĩ nó trở thành 1 con "phò tĩnh lẻ" cũng là do môi truờng và thiên đuờng của xhcn đưa đẩy, vì từ sau cái "đêm định mệnh" đó, nó nghĩ còn điếu gì để mất, ít ra là "đời con gái", nên nó buông xuôi  truợt dài ...truợt dài ...cho đến ngày hôm nay như mẹ nó, chị Ngố đã chứng kiến.

-Sau khi lên Thành Phố nó may mắn xin đuợc 1 công việc chạy bàn vào buổi tối cho 1 nhà hàng. Như thế, nó vừa yên tâm có tiền để trang trải mọi thứ cho việc học, mà ko phải làm ba mẹ nó thêm nhọc nhằn chại đôn chại đáo kiếm tiền gửi cho nó. Để tiết kiệm tối đa, con Ngố có thói wen đi bộ về phòng trọ. Một đêm khuya như mọi ngày nó lững thững đi về phòng trọ, khi đi ngang wa dãy hành lang xunh wanh thật vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng buớc chân lóc cóc của nó một cách vội vã.

Vừa đi nó vừa nghĩ ngợi 1 điều gì đó, bất ngờ có 1 ai đó ôm chặt lấy nó, một bàn tay khác đã kịp bịt miệng nó lại, nó cố vùng vẫy nhưng kẻ thứ 2 đã nhấc bổng chân nó lên, chúng khiêng vào 1 căn phòng bỏ trống xa khu tập thể khoảng mấy chục mét.    

Bọn chúng có 2 thằng, 1 gã cởi wình, móc kon kờ khoa khoa truớc mặt, rùi đút gọn vào miệng túm tóc dúi lên dúi xuống điều khiển nó bú 1 cách miễn cuỡng, làm nó nghẹn họng ho sặcc sụa, còn 1 gã tụt phăng cái wình nó đang mặc và cái wình lót, rùi cúi xuống "Bú liếm" 1 cách nhiệt tình, làm con Ngố chỉ biết làm theo bọn chúng 1 cách ngoan ngoãn.

Sau 1 hồi wần thảo 2 gã thay phiên nhau hết đưa kon kờ vào lỗ trên tới lìn dưới, cuối cùng 2 dòng tinh khí nóng hổi cũng xịt lên nguời, lên ngực nó. Sau khi thỏa mãn chúng để nó nằm trần truồng mệt nhoài trên nền nhà, nơi cái lìn đang đau ê ẩm ...

-Có cuộc cuỡng híp nào mà sung suớng đâu.

Kể từ cái lần đó con Ngố bắt đầu hận đàn ông...

...



 BaRoi (28)

Pussie Cat viết truyện lá cải bỏ mịa, bựa chẳng ra bựa, đọc thấy bực cả cửa mình. Văn nhà Cat chỉ cở tầm mocxi.com.

PREVIOUS POST