Giang hồ cỏ [4] :P1



Giang hồ cỏ [4]

An Hoang Trung Tuong
Phóng-sự 2008-06-19 18:50:00

LƯU Ý: MỌI SAO CHÉP PHẢI GHI RÕ NGUỒN VÀ TÁC GIẢ

Trộm Kỳ Tài

(1)

Đêm ý sau bữa chơi phò định kỳ, Trung Tướng lang thang một mình buồn điếu chịu được. Muốn rủ một con phò về ngủ cùng dưng nghĩ xót tiền bởi súng ống cũng đã cạn mẹ hỏa lực, thế là ghé qua quán ốc mút Mụ Béo, tính ngồi giết cơn buồn tới lúc hết mẹ nó buồn thì thôi. Lưu ý tên riêng chỉ có tính chất minh họa và không nhất thiết khác tên thật.

Nhắc lại, chủ quán này là Mụ Béo, nguyên phò cỏ giải nghệ, giờ kiêm nhiệm bán ốc mút và chăn phò bèo. Phò bèo là con mẹ gì? À là phò cỏ sắp nghỉ hưu, có nơi gọi phò già, tầm tuổi 45-50, giá thị trường lúc bấy quãng 20 ngàn đồng một ịch, kém hai lần so với phò cỏ, và kém bốn lần so với phò công nghiệp. Lưu ý các con số có thể chênh lệch đôi chút so với thực tế, lâu lâu quên mẹ.

Tại sao Trung Tướng chọn quán Mụ Béo? Chả phải vì Trung Tướng thân quen gì Mụ, mà vì giang hồ hay phét lác về đám phò bèo của Mụ mỗi khi chạy xe ngang, rằng bọn đó đôi lúc giá hạ còn một bánh xà phòng một ịch, hoặc mua một ịch biếu một ịch, đại khái thế.

Tất nhiên Trung Tướng chả khát ịch tới nỗi tham con phò bèo giá nửa bánh xà phòng, mà, như đã bẩu, buồn quá thì kiếm chỗ ít buồn mà thò chim vào, liền ông thằng chó nào chả vậy.

(2)

Mụ Béo đang ế hàng, cả quán có nhõn thằng Sinh Viên cặm cụi mút ốc nhắm diệu. Trung Tướng điếu biết thằng này, dưng cứ gọi bừa nó là Sinh Viên. Điếu gì, bi giờ đụt nhất sinh viên, còn tuyền ông to bà nhớn. Quả mặt nó bửn bửn hút ốc như thể bú sâm liếm yến thế, không sinh viên thì cái mẹ?

Trung Tướng gọi hai đĩa ốc vặn, một cút diệu cỏ, hai cái kẹo lạc, một quả cóc ương, rồi lẩn thẩn giết buồn. Đời đểu, chơi phò xong là bế tắc. Điếu hiểu làm cách mạng thì có vui không, chứ điếu làm cách mạng thì buồn điếu chịu được.

Bỗng dưng thằng Kỹ Sư vào quán. Trung Tướng điếu biết thằng này, dưng cứ gọi bừa nó là Kỹ Sư. Điếu gì, bi giờ mạt nhất kỹ sư, còn tuyền triệu phú tỷ phú. Quả mặt nó nhơn nhơn ngồi quán ốc vênh vang như thể ngồi nghị viện thế, không kỹ sư thì cái mẹ?

Kỹ sư gọi một cút diệu cỏ, không kẹo, không cóc, và đương nhiên điếu gọi ốc, rồi thu hai cẳng lên ghế, nhắm diệu suông.

Mụ Béo bẩu, Kỹ Sư, mày mang diệu về nhà uốn nhé, cho chị bán hàng.

Kỹ Sư giả nhời, bà này hãm, điếu ai đuổi khách như đuổi bò, thằng này xin cái điếu gì của bà hử?

Mụ Béo cười cười, ừ, dưng mày ngồi thế, gái nó kinh, chị điếu bán chác được.

Kỹ Sư bẩu, thấy con phò mẹ nào, bà tuyền huyên thuyên, hồi tôi đột vòm trên 27 Cầu Tôn, tôi mới thằng Thốc Dái, mới thằng Cứng Đít, mới thằng Buộc Bống, mỗi thằng một Dim một phò..

Kỹ Sư bắt đầu kể lể.

(3) Chiện của Kỹ Sư

Nhà 27 Cầu Tôn, sau đây ta sẽ gọi là Nhà Tôn cho tiện, chuyên nghề ghi đề, thuộc hàng đại phú. Khi quần chúng lấy xe đạp tư bẩn làm thước đo độ giầu, thì Nhà Tôn có 2 con Bô Giô Phớp. Khi quần chúng lấy đầu vi-đê-ô mành ti-vi màu làm tiêu chí quý tộc, thì Nhà Tôn có 2 quả Xa Nơ Nhựt. Ngoài vậy, Nhà Tôn luôn có bàn là, quạt máy, thậm chí tủ lạnh. Con cháu Nhà Tôn dận xì-líp dệt, dép tông Lào. Bố Nhà Tôn uống Bia Ken, hút Ba Số. Mẹ Nhà Tôn sáng nào cũng ăn miến, mới cả phở, mới cả bánh đa cua hai bát liền. Đại khái thế, giầu ứ hự điếu nào tả xiết.

Giầu quá giầu, nên Nhà Tôn phải đồng thời là mục tiêu của giang hồ và của trung ương. Giang hồ muốn cướp của Nhà Tôn chia cho giang hồ, còn trung ương muốn tịch thu của Nhà Tôn chia cho Không Ai Sất. Đồng chí Không Ai Sất là thằng mẹ nào? À đây là một cái tên nhạy cảm, ta sẽ giở lại dịp khác.

Từ nhiều năm trung ương kiên trì vạch kế hoạch tấn công Nhà Tôn, dưng tuyền vấp phải những trở ngại chiến lược, tỷ như tự dưng đồng chí trưởng tỉnh công an lên cấp, hoặc tự dưng đồng chí trưởng quận công an chuyển công tác, hoặc tự dưng đồng chí trưởng phường công an về hưu. Khi chẳng có đồng chí lãnh đạo công an nào lên cấp, chuyển công tác, hay về hưu, thì lại có một lãnh đạo bên viện kiểm soát về hưu, chuyển công tác, hay lên cấp. Lúc cả công an, kiểm soát, tòa án hanh thông trơn truội, thì đùng phát đồng chí bí thơ mắc tội hủ hóa, mất mẹ nó chức.

Giang hồ tất nhiên điếu dám tranh giành mẹ gì với trung ương. Dưng thỏ ngon lồ lộ, hai sói đói cùng vờn, mà sói nhớn lại chốc chốc mót đái ngứa mông điếu quyết tâm hành sự, thì sói bé phải đợp trước vậy.

Phương án đột kích Nhà Tôn của giang hồ do chính Kỹ Sư phác thảo.

Một giờ sáng ngày G tháng G năm G, giang hồ gồm Kỹ Sư, thằng Thốc Dái, thằng Cứng Đít, thằng Buộc Bống, bốn thằng chạy bốn con Dim màu đỏ đun, chở bốn con phò ăn bận như tiểu thư, tiếp cận cửa trước Nhà Tôn. Ngoài Kỹ Sư là trí thức, ba thằng giang hồ còn lại đều là quân đao kiếm võ biền, điếu biết cái điếu gì.

Xạch xạch xạch ba phát thằng Thốc Dái rút kìm cộng lực cắt liền lúc ba ổ khóa cửa sắt xếp Nhà Tôn ngọt như Mụ Béo vặt càng tôm. Thằng Cứng Đít mới thằng Buộc Bống kéo xoẹt hai phiến cửa. Kỹ Sư tọt vào Nhà Tôn, mò công tắc, bật toẹt đèn.

Vửa lúc ba đồng chí cơ động tuần tra cỡi một con Dim trờ tới. Đồng chí cầm lái đạp số về mo, dỉn máy rú phát theo đúng phong cách công an giang hồ, bô gáy ròn rã ấn tượng, rồi đồng chí chống chân xuống hè, bẩu đồng đội, này bọn này làm mẹ gì thế?

Kỹ Sư tung tung chùm chìa khóa, nhảy ra vồn vã, a anh Tuấn, vào làm chai Ken đê.

Một đồng chí cơ động giả nhời, Tuấn đâu Tuấn, anh mày Tiến đây.

Kỹ Sư cười tóe, đại ca, em quên mẹ, hơi xỉn xỉn, mấy đại ca uốn cả bọn em chút chút đê.

Đồng chí tên Tiến hất hàm, chúng mày chơi cái mẹ gì nửa đêm xay xỉn?

Kỹ Sư gọi, Buộc Bống, mày đem anh ba chai Ken đây. Thằng Buộc Bống mò tủ lạnh Nhà Tôn, mang cho Kỹ Sư ba chai bia Ken Xanh mát dợi. Kỹ Sư dúi bia tận tay các đồng chí cơ động, mấy đại ca làm phát nhỉ. Đồng chí cầm lái bẩu, giờ này múc bia lạnh, nhất còn gì, thôi chẩu.

Và ba đồng chí cơ động khệnh khạng bắn thêm một tràng máy ròn rã ấn tượng, chạy thẳng.

Trong mười phút, bọn Kỹ Sư khuân được cả đầu mành Xa Nơ, cát-xét Sáp, quạt cây Na Xôn Nan, xúp-văng-tơ mác gì quên mẹ, cả mấy chai bia Ken mát dợi, xà bông Căm Mây thơm phừng.. Sướng rụng rời. Tủ lạnh Mít Xu to quá điếu vác được, Kỹ Sư sai thằng Thốc Dái chim to đái mẹ một bãi tướng vào ngăn giữa. Xe máy CD90 khóa bánh điếu cắt được, Kỹ Sư sai thằng Cứng Đít tay to bẻ mẹ hết đèn xi-nhan. Sướng tê tái.

Nhà Tôn sau vụ uýnh úp bất hủ của giang hồ thì lụn bại hàng chục năm điếu gượng nổi, từ lâu đủi sang nghề bán bánh cuốn, con cháu thất học tang thương.

(4) Chiện nữa của Kỹ Sư

Chiện này rất tởm. Thôi để sau nhé.

(5)

Mụ Béo chửi, mẹ mày Kỹ Sư, uốn nhanh chị dọn hàng.

Kỹ Sư chửi, địt mẹ bà, bố mày đi quán khác.

Sinh Viên bẩu, em chơi mấy, chiện anh duyên điếu chịu.

Kỹ Sư bẩu, mày có đông xiền không hả?

Sinh Viên giả nhời, tiền diệu thiếu mẹ, đi.

Hai thằng ngật ngưỡng chuồn.

Mụ Béo đốt mẩu báo Tiền Phong, huơ huơ theo đít Kỹ Sư, mồm rủa, con mẹ mày thằng hãm, cả tối đéo được đồng nào thằng hãm.

Trung Tướng bẩu Mụ Béo, thằng này hay chứ, bà cho nó uống tôi giả tiền bà, chiện nó duyên điếu chịu.

Mụ Béo giả nhời, nó bốc phét đấy, điên tình hai chục năm rồi, 27 Cầu Tôn là nhà vợ cũ nó chứ trộm cướp cái mẹ.

(@2006)

Ghi chú một vài thuật ngữ cổ:

- Đột vòm: Ăn trộm bằng cách đột nhập nhà người ta.
- Chẩu: Đi khỏi (tiếng lóng thịnh hành 198x-199x).
- Xe Bô Giô: Xe đạp Peugeot nhập khẩu từ Pháp, tài sản lớn lao của một gia đình Lừa thời 197x-199x:

- Xe Dim: Xe máy Honda Dream nhập khẩu từ Thái Lan, rất phổ biến ở Xứ Lừa từ cuối 198x:

- Đầu mành Xa Nơ: Đầu máy video và tivi màu hiệu Sanyo, nhập khẩu Japan.
- Cát xét Sáp: Máy ghi âm băng từ hiệu Sharp, nhập khẩu Japan:

- Quạt cây Na Xôn Nan: Quạt đứng hiệu National, nhập khẩu Japan.
- Tủ lạnh Mít Xu: Tủ lạnh hiệu Mitsubishi, nhập khẩu Japan.
- Xe CD90: Xe máy nam hiệu Honda Benly, nhập khẩu Japan:

- Bia Ken Xanh: Bia chai nhập khẩu hiệu Heineken.
- Xà bông Căm Mây: Xà bông nhập khẩu hiệu Camay, một mặt hàng xa xỉ thời 198x-199x.



3 Comments (Page 1/1)

 Hồ Giáo CHủ (1)

Lão Trung Tướng bựa vẫn chưa có bài mới hả?


 hcm1989 (2)

Hoan hô Trung Tướng đã bốt tiếp, thế mà cứ lo TT mất xe hay đau bụng tuần rồi!


 h_apres_toi (3)

Ở làng quê nhà em những năm 90's cũng nở rộ phong trào đề đóm. Những kẻ ghi đề thì không trúng lắm, vì chỉ ăn phần trăm thôi. Siêu lợi nhuận thì phải kể đến chủ đề. Những chủ đề này luôn luôn phải giữ một mối quan hệ rất tốt với công an. Thứ nhất là để công an im lặng trước việc làm ăn bất hợp pháp công khai của họ. Thứ hai là để giúp họ tránh bị vỡ lợ mỗi khi có những lần mà có rất nhiều người trúng đề. Đơn giản là khi có rất nhiều người trúng, chủ đề cảm thấy không thể trả được hoặc không muốn trả thì tự nhiên có tin là công an đã đến tịch thu hết những giấy tờ ghi đề.

Nghĩ lại tự nhiên lại thấy cơ cực, nhiều người nghiện đề đến mức bán hết mọi thứ trong nhà đi chơi đề, thậm chí còn vay nặng lãi nữa. Có một lần, không hiểu sao cả làng nhà em rủ nhau đi chơi con đề 87. (Do có tin đồn là giải đặc biệt của sskttd sẽ có hai số 87 ở cuối). Trời xui đất khiến thế nào, tối đó đề về 87 thật.  Cả làng như vào hội. Có bà mẹ bảo con "Con ơi thế là có thể trả hết nợ rồi". Đại loại là như thế. Tuy nhiên, các bà các cô đã vui quá sớm, với sự giúp đỡ của công an  thì chủ đề đã chẳng phải trả xu nào cả.

Và bao nhiêu gia đình tan nát cũng vì đề....

Mà người dân mình cũng khó hiểu cơ, suốt ngày cảnh cáo nhau là "đánh đề ra đê mà ở". Nhưng mà có ai thoát khỏi cái cám dỗ của đề đâu.

....

Nghĩ lại mà buồn chết đi được.
PREVIOUS POST